Kỳ I: Thoát bệnh ung thư nhờ... ngồi im như tượng
Những tưởng mắc bệnh ung thư là dính “án tử hình”, nhiều người bị bệnh viện trả về chờ chết. Song, kỳ lạ thay, trong nỗi tuyệt vọng tận cùng kia, nhiều bệnh nhân đã được lời dặn dò của cha ông xưa giúp ứng nghiệm: “Bệnh quỷ khắc có thuốc tiên”. Họ đã tìm đến thuốc Nam, các phương pháp chữa bệnh có vẻ như huyền bí, mơ hồ, vẻ như “khó tin” nhưng thành công thì lại thật sự. Có khi là ngồi thiền thu hút năng lượng của vũ trụ. Có khi là uống lá lẩu của núi rừng mà bí quyết chọn tìm này đến từ nghìn năm lịch sử Việt Nam hay từ những vùng đất huyền thoại xa xôi như Tây Tạng. Thế rồi, nhiều bệnh nhân đã “cãi trắng, cãi thắng” trước cái “phiên tòa” mà Diêm Vương vừa tuyên án tử hình cho mình, trước sự ngạc nhiên của giới khoa học, cũng như của… chính bản thân người bệnh.
Hình như chưa có ai so sánh mức độ cận kề, cầm chắc cái chết của bệnh ung thư với “án tử đã tuyên” – HIV/AIDS. Nhưng rõ ràng, với sự phát triển của y học, nhiều thứ thuốc can thiệp chống suy giảm miễn dịch đã giúp bệnh nhân HIV bớt thảm sầu, kéo dài sự sống được hàng chục năm. Trong khi đó, ung thư đang “chiếm thế thượng phong” trong việc kéo thần chết về gần hơn, gần sát sàn sạt với mỗi bệnh nhân xấu số. Các bệnh viện ung bướu (gọi tắt là viện K) ở các thành phố lớn như Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh luôn dẫn đầu bảng trong hệ thống các khu vực y tế quá tải thảm hại nhất Việt Nam. Môi trường suy thoái, thức ăn độc hại tràn lan khiến tỷ lệ người mắc ung thư ở Việt Nam ngày càng cao ở mức báo động đỏ.
“Đụng dao kéo” và truyền hóa chất độc hại vào tiêu diệt mầm mống ung thư trong cơ thể bệnh nhân cũng có nghĩa là người ta đang dùng hóa chất cực độc tiêu diệt sự sống vốn đã héo úa trong chính cơ thể người bệnh theo cơ chế “đánh chuột đánh vỡ luôn cả đồ quý”. Bên cạnh cái sự cực kỳ tốn kém về kinh phí, người bệnh cũng ít có khả năng kéo dài sự sống. Trước thảm cảnh đó, nhiều bệnh nhân và người nhà đã tìm đến phương án liều mạng nhất: xin về quê để chờ... chết.
Người đi “điều tra tố cáo” trở thành đệ tử của chính “bà tiên áo trắng”
Cô Hồ Thị Thu - Ảnh: Nhật Minh. |
Chuyện của người đàn bà sau đây gần giống như tấn “bi kịch phổ biến” kể trên, chỉ có điều rằng phần kết của nó rất có hậu. Bà tên là Hồ Thị Thu, sinh năm 1955, người ở xóm Hiệp Tổng, thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định, là người bị ung thư vú, đã di căn hỏng thận và hầu như toàn bộ nội tạng. Bệnh viện đã trả bà về để chờ chết. Gia đình đã đóng quan tài cho bà rồi nhưng có người mách đi ngồi thiền, chữa bệnh bằng Năng lượng Trường Sinh học ở Bình Dương. Có bệnh thì vái tứ phương, bà Thu tập ngồi thiền. Rồi nhờ “thuốc tiên” của dòng suối nước nóng tự nhiên lên tới 85ºC cạnh nhà mình, nhờ ông thầy tận tâm hướng dẫn mở Luân xa (huyệt đạo) trong 14 tháng 21 ngày, bà Thu đã sống khỏe đến nay là… 22 năm. Triệu chứng duy nhất còn lại của căn bệnh cực kỳ hiểm nghèo ấy trên cơ thể bà hiện nay ấy là khi trái gió trở trời bà vẫn ho ra một… bụm máu tươi. Để cảm ơn cái duyên trời đất đã ban cho mình sống sót, bà Thu cùng chồng là ông Võ Ngọc Anh đã đem toàn bộ gia sản, đem nhiều nghìn mét vuông vườn điều, đất ở của mình ra làm nơi truyền dạy bí kíp ngồi thiền chữa bệnh cho đồng bào cả nước mà không lấy bất cứ khoản thù lao nào. Đến nay, bà và các cộng sự (hầu hết là những người ung thư từ cõi chết trở về) đã có “trường” dạy học viên, với tổng số người được thống kê kỹ càng trong sổ sách là: 60.000 người! Tâm đức cứu nhân độ thế của bà Thu đã được cơ quan chức năng ghi nhận bằng nhiều bằng khen, nhiều danh hiệu,... và bà tự hào đăng đàn trong các cuộc hội thảo, tập huấn quy mô quốc gia, chỉ với mong muốn duy nhất: nhân rộng mô hình “ngồi im như tượng” chữa bá bệnh kể trên.
Tôi có anh bạn đang khỏe như trâu bỗng dưng mắc bệnh trọng, người ta vẫn thường gọi đó là hiện tượng “đá cũng đổ mồ hôi”. Anh này làm phóng viên điều tra của một tờ báo lớn. Một ngày anh bỗng dưng ngất xỉu khi đưa con đi học, cơn đau làm anh quằn quại, nhe răng ra, con trai lên xe bus nhà trường đón rồi quay lại nhìn bố “nhe răng” cứ nghĩ bố đang cười chia tay mình. Anh bảo, hôm đó anh đã tin đó là lần cuối cùng con anh được nhìn thấy bố, bởi cơn đau như có ai đâm dao vào ngực trái và anh không tin mình còn được sống. Khi tỉnh dậy, bác sỹ bảo: anh bị hở van tim, có kết luận của Bệnh viện Việt Xô (Hà Nội) hẳn hoi. Rồi anh bị chảy máu dạ dày, viêm hang vị, trợt loét bờ cong (kết luận của BV Bạch Mai, Hà Nội). Uống nhiều thuốc Tây, anh bị biến chứng lên cơn đau thận cấp, lại đi cấp cứu, hai bên thận có hai hòn sỏi lớn. Rồi anh bị trầm cảm đánh người vô cớ, đòi tự tử vô cớ. Tất cả bệnh án xếp dày, các bệnh viện lớn như Việt Xô, Bạch Mai kết luận như một “bản án” không nhẹ tí nào.
Dường như cánh cửa sự sống đã đóng trước anh nhà báo đó. Bỗng dưng, cái ách giữa đàng nó quàng vào cổ: Mẹ anh, 60 tuổi, lại phát hiện bị ung thư, Bệnh viện K Hà Nội đã tiến hành phẫu thuật cắt gần hết dạ dày. Truyền hóa chất cực độc, rụng tóc, chân tay phù nề lở loét, vỡ ven, sút cân, xanh xao, sức khỏe suy kiệt mỗi ngày. Người ta bảo, ung thư là thứ có yếu tố di truyền, anh nhà báo đi soi dạ dày thì phát hiện mình mang bệnh tim, dạ dày, kể cả HP dương tính (virut trong dạ dày gây loét rồi gây ung thư) giống hệt như mẹ.
Trước sự hoành hành đáng sợ của thuốc Tây dùng liều mạnh, lại không được các bác sỹ hướng dẫn sử dụng và tư vấn cách ăn uống thế nào để giảm trừ tác dụng phụ của hóa chất,… Anh nhà báo hiểu ra và được khuyên tìm đến thuốc Nam và các phương pháp chữa bệnh phương Đông để tự cứu mình và cứu mẹ. Đúng lúc đó, xảy ra tình trạng rất đáng chú ý ở huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Đó là việc một người đàn bà áo trắng, nói giọng miền Nam, phong thái khá kỳ lạ xuất hiện. Bà tập hợp vài trăm “tín đồ” đến các điểm sinh hoạt công cộng ở các xã để “giảng đạo”. Bà nói say sưa, nói từ sáng đến đêm với 3 – 4 ca “học viên” nghe giảng. Bà chỉ ăn gạo lứt, uống nước rau quả mà có sức khỏe lạ thường. Trong suốt nhiều ngày, bà cùng các cộng sự và hàng trăm bà con trong khu vực cứ nói chuyện rồi cùng ngồi im như tượng. Có phải người truyền đạo trái phép? Có phải người dụ dỗ lương dân để trục lợi? Có phải một phương pháp chữa bệnh mê tín dị đoan của một “phù thủy” khiến bà con hao tiền tốn sức, tiền mất tật mang? Anh nhà báo được chỉ định lên đường điều tra “chuyện hi hữu” kể trên.
Những tưởng phải hóa trang, đánh trống ghi tên bằng hồ sơ giả khi xâm nhập các màn ngồi thiền bí ẩn kia, ai ngờ anh nhà báo rất thoải mái được “bà phù thủy” nhận vào lớp nghe giảng, ngồi thiền. Chỉ cần ghi tên trong sổ của một người phụ nữ già yếu (sau này anh biết rằng đó là người có tiền sử bệnh án ung thư thập tử nhất sinh từ cõi chết trở về). Cũng không cần chứng minh thư hay giấy tờ gì, càng không cần đóng bất cứ khoản lệ phí nào. Cầm một tờ báo cũ đến, lót xuống sàn nhà lạnh ngắt (bấy giờ là mùa đông khắc nghiệt), đặt mông mình xuống rồi nghe giảng và ngồi thiền ngày nọ qua ngày kia. Đến bữa ai về nhà nấy, đến giờ lại học. Người học đông đến mức có khi 21 giờ đêm, người đàn bà áo trắng mới chia tay một lớp học gần trăm học viên, rồi lại tiếp tục giảng cho một lớp mới mãi đến… 23 giờ khuya. Để đến sáng hôm sau, 6 giờ sáng, một lớp mới lại bắt đầu.
Chuyến đi trị giá 300 triệu, chỉ xin mượn bà con một cái rổ
Người đàn bà áo trắng không lấy gì của ai. Bà bảo, trời cho bà cái duyên tìm được môn học này từ những người tốt khác, và bà được sống, bà muốn cuộc sống còn lại của bà là dâng hiến cho những người bệnh khổ sở khác trên đời này. Bà không có nhu cầu ăn thịt thà cá mú, không cần ở chỗ sạch sẽ rộng rãi, ngoài một góc nhỏ có thể đặt “bàn tọa” và ngồi im như tượng được. Những người già lắm bệnh ở Đất Tổ gọi bà là “cô”, “bà tiên áo trắng”, xưng “chúng em”. Rồi họ mang đủ khoai, sắn, gạo nước, thịt gà lợn đến mong thầy ăn và lấy sức để cứu nhân độ thế. Người đàn bà áo trắng không lấy gì, ngoài việc lấy một cái rổ nhựa để rửa rau. Vì bà ở trọ ở đó bằng tiền của bà, chỗ trọ có người bán rau bà mua bằng tiền túi của bà; nhưng ở đó lại không có người bán rổ nhựa. Sau này, hàng nghìn người ở huyện Cẩm Khê được môn học do người đàn bà áo trắng truyền dạy giúp chữa khỏi bệnh, họ thường thuê những chiếc xe khách trọn gói, chở toàn bộ học viên từ Đất Tổ, vượt quãng đường 1.500km vào trong vườn điều của người đàn bà áo trắng ở Bình Định mà “tầm sư học đạo”. Họ coi đó là cách tự đi tìm sự sống về lại với mình.
Cảm kích trước sự quyết liệt chữa bệnh của bà con Cẩm Khê, cũng cảm thương cho cái việc khánh kiệt vì bệnh tật của họ, người đàn bà áo trắng đã quyết định đem… tiền tỷ ra "biếu" bà con. Bà không lúc nào có tới 2 triệu đồng trong túi, nhưng bà quyết tâm ra Phú Thọ mở lớp theo nhu cầu của bà con, mà mở lớp không bao giờ lấy đồng nào của ai. Bà luôn tuyên bố, tôi có học trò ở khắp Việt Nam, nhưng có một cách để xem người đó có thật sự là học trò của tôi không, xin cứ hỏi: Chữa bệnh có mất tiền không? Truyền dạy mở Luân xa có lấy kinh phí không? Nếu ai trả lời là có, tức là người đó là “hắc đạo”, là mạo danh “học trò cô Thu” để trục lợi. Hoặc đó là người học môn học tuyệt vời kia mà biến chất thoái hóa, bà con không nên theo.
Bà Thu tính: “Một lần tôi ra Cẩm Khê, khoảng 300 người theo học. Nếu với giá đi tàu xe, rồi ăn ngủ dọc đường, rồi chi phí khi tá túc trong “trường” ở Phù Cát, mỗi học viên phải tốn ít nhất 1 – 2 triệu đồng. Ba trăm người không phải đi xa để học, tôi giúp bà con bệnh tật của mình bớt tốn kém được 300 – 600 triệu đồng. Nếu các học viên đi máy bay, con số tốn kém có thể gấp 6 – 7 lần so với người đi xe đò vật vã mấy ngày trời kia. Cái gì có lợi cho bà con thì tôi làm. Tôi đã khóc khi chia tay bà con ở sân bay Nội Bài, khóc rồi tôi trách bà con. Bởi khi tôi xuống máy bay, bà con xếp hàng, họ khóc, những người to béo, ăn to nói lớn cũng khóc dàn dụa vì xúc động. Mỗi người ôm một bó hoa, tôi tính tạm là 150 nghìn đồng một bó. Tiền triệu mua hoa cho người đàn bà ung thư từ cõi chết trở về đi hành đạo giúp đời như tôi, cái tình ấy quý lắm, nhưng tốn kém như thế để làm gì? Sao không đem tiền đó đi giúp đỡ người bệnh khác? Bệnh tật là con đường ngắn nhất để mỗi người đi đến tán gia bại sản…”. Nói rồi, bà Thu rơm rớm nước mắt.
Trước những hành động của bà Thu, trước việc tận mắt chứng kiến bà con khỏi bệnh, đặc biệt là bản thân mình cũng khỏi nhiều thứ bệnh nhờ công phu ngồi học thử phương pháp chữa bệnh ngồi im như tượng kia, anh nhà báo điều tra đã bước đầu bị khuất phục. Tất nhiên, hoài nghi là thứ không thể không có trong người làm báo, làm điều tra. Nhưng suốt quá trình theo học, anh không thấy bà Thu nói điều gì nhảm nhí, mơ hồ, dị đoan hay phản động. Chỉ là lời khuyên sống tốt, tĩnh tâm, tâm và thân bình an để tự chữa bệnh cho mình và cho mọi người. Phải có tâm với đời, để khiêm cung, nhường nhịn, tâm an lành là thuốc tiên để chữa bá bệnh. Đừng trục lợi hay kiêu căng qua phương pháp chữa bệnh này, dẫu công hiệu của nó có giúp đỡ được một hoặc nhiều người khỏi bệnh đi nữa. Anh khỏi bệnh là do nỗ lực tự bản thân anh, niềm tin của anh, lơi là tập luyện thì bệnh có thể lại đến. Anh nhà báo cứ nghe, cứ đề phòng, cứ theo học những điều mà theo anh là dù thế nào cũng chẳng hại gì đến thân thể, danh dự hay nghề nghiệp của mình. Anh cũng ngồi thiền, tĩnh tâm, dần dà lòng thiền lớn dậy, anh thấy thanh thản và lòng luôn nghĩ về lẽ nhân sinh tử tế ở đời. Cuối cùng “bạn học” của anh ở mọi lứa tuổi đều cảm thấy khỏi bệnh, họ đi siêu âm, xét nghiệm lại thì các bác sỹ rất ngạc nhiên không hiểu điều gì đã xảy ra. Bản thân anh nhà báo khỏi hẹp van tim, khỏi bệnh dạ dày, bay mất mấy viên sỏi trong thận. Các bệnh cơ hồ mãn tính của anh từ nhỏ như: vạy cổ, mất tiếng, viêm họng, đau khớp, suốt 4 năm qua chưa bao giờ tái phát. Siêu âm, xét nghiệm bằng y học hiện đại, van tim của anh chỉ còn hở rất nhẹ. Lưu giữ hai kết quả đó, xem các kết quả của bạn đọc khác ở vùng Cẩm Khê, Đà Nẵng, Đắk Lắk, Quảng Nam,… anh rất bàng hoàng nhận ra: Dường như ngồi thiền chữa bệnh bằng ứng dụng Năng lượng Trường Sinh học đang là một thứ “thuốc tiên” cứu anh và bạn hữu. Anh và cả gia đình anh theo học bà Hồ Thị Thu từ đó.
PV Tuổi trẻ & Đời sống thâm nhập “trường học” của bà Hồ Thị Thu
Khi chúng tôi có mặt ở Phù Cát, Bình Định, hỏi bà Hồ Thị Thu thì ai cũng biết. Nhà bà có đặc điểm là rất rộng, mồ mả ông bà nằm ngay trong vườn với cái nấm hầu như đã bị xóa mờ bởi các cơn gió cát. Bởi phong tục ở đó là không có hoạt động “cải cát”. Chồng bà Thu, ông Võ Ngọc Anh hằng ngày vẫn làm cỏ đều, thu hái nông sản, cõng bình thuốc trừ sâu đi ra ngoài ruộng rẫy như nông dân đích thực. Người học rất đông. Cạnh nhà bà là suối nước khoáng nóng Hội Vân, lúc nào cũng mù mịt khói, thả một con gà ủ xuống cát suối, nửa tiếng sau là gà chín. Bà con bán trứng trên bờ, nhúng xuống nước 5 phút là trứng chín. Rất nhiều bệnh nhân ung thư ngồi thiền bên bờ suối, nhiều người đánh ô tô đến múc nước khoáng nóng đó đem về Sài Gòn uống, tắm với mong muốn trị bệnh hiểm nghèo.
Học viên lớp Nâng cao Bậc III, tháng 4 năm 2012 - Ảnh: Nhật Minh. |
Không một ai phải đóng một khoản phí nào, trừ tiền điện vài nghìn đồng/tháng (!), tiền ăn có khi chỉ chục nghìn đồng/bữa, do bệnh nhân đứng ra nấu và giúp đỡ nhau ăn uống. Người đến đông, bà Thu cho biết: đôi khi bà cảm thấy cũng mệt mỏi lắm. Bà cũng không tuyên truyền gì, không lấy gì của ai, chỉ chăm chắm giúp người ta học điều lành lẽ, ngồi thiền tĩnh tâm, mở các huyệt đạo thu nhận năng lượng vũ trụ, tự sắp xếp an tĩnh lại cơ thể mình nhằm phòng ngừa, chữa trị bệnh tật. Bà cũng được cấp chứng chỉ hành nghề, cũng là Phó Chủ tịch Hội Tâm năng Dưỡng sinh Phục hồi Sức khỏe tỉnh Đắk Lắk. Nhưng điều bà sợ nhất là chính quyền địa phương đã và sẽ kêu ca về chuyện ở nhà bà tụ tập quá đông người. Vì thế bà và cộng sự rất vất vả để thường xuyên cập nhật và báo cáo về số người đến tạm trú ở nhà bà. Tuân thủ nghiêm ngặt quy định của công an khu vực, báo cáo đầy đủ, bà coi đó là trách nhiệm công dân chân chính của mình. Nhưng cũng có khi, cửa “trường” đành phải mở cho bệnh nhân từ nơi xa xôi đến, họ bị trễ tàu xe, họ gõ cửa vào lúc 12h đêm, có người là cán bộ nhà nước, có người là Tổng Biên tập báo, là công an, là nguyên Phó Bí thư Tỉnh ủy,… đến học. Thế là không kịp làm báo cáo tạm trú được. Bà bị phát hành chính, bèn ngậm ngùi đi bán mấy con gà mái, lấy tiền nộp phạt.
Bà Hồ Thị Thu đang làm nghề buôn bán nhỏ thì ngã bệnh vào năm 1990. Lúc bấy giờ ở tuổi 35, nặng 63kg, đầy sức sống, con nhỏ dại, cha mẹ già yếu, bà Thu đã thật sự suy sụp. Với kết luận của BV Đa khoa Quy Nhơn, bà Thu bị hở hẹp van tim độ 2, suy thận mãn tính, ảnh hưởng trầm trọng đến gan. Chuyên khoa tim, BV 115 (TP. Hồ Chí Minh) đã không thể mổ tim được cho bà Thu bởi sức khỏe đã suy kiệt đến báo động rồi. Về nhà nằm chờ chết, bỗng dưng bà thấy tức ngực, ho ra máu liên tục, hai bên vú nổi hai cục u lớn. Gia đình bán ruộng vườn, thuê xe đem bà vào Bệnh viện Ung bướu TP. HCM, thì được kết luận: ung thu vú nặng, đã di căn qua phổi. Cõi sống đóng sập cửa với người đàn bà Phù Cát 35 tuổi có vẻ đẹp mặn mà Hồ Thị Thu. Chỉ trong ít ngày, từ chỗ nặng 63kg, bà chỉ còn 39kg, đi lại lẩy bẩy, khóc hết nước mắt với những lời chia tay chồng con thống thiết nhất.
Bỗng dưng có người bảo còn nước còn tát, đánh canh bạc cuối cùng với thần chết bằng cách đi học Năng lượng Trường Sinh học của thầy Lương Đình Phú ở Dầu Tiếng, tỉnh Bình Dương. Bà sống thêm được đến nay, ít nhất đã 22 năm, bà đã cứu giúp cho ít nhất 60 nghìn người, trong đó có nhiều bệnh nhân ung thư còn nặng hơn bà hồi đó.
Xem tiếp Kỳ II: Chuyện nhiệm màu của những người từ cõi chết trở về.
Xem tiếp Kỳ II: Chuyện nhiệm màu của những người từ cõi chết trở về.
Tác giả bài viết: Nhóm Phóng viên Báo Tuổi trẻ & Đời sống
http://truongsinhhocds.com/site/
Theo: www.tuoitredoisong.com số 76 ra ngày thứ Hai 23/04/2012
http://truongsinhhocds.com/site/
Theo: www.tuoitredoisong.com số 76 ra ngày thứ Hai 23/04/2012
0 comments:
Post a Comment